Bản dịch của từ Wayfaring trong tiếng Việt
Wayfaring

Wayfaring(Noun)
Hoạt động đi bộ, đặc biệt là đi đường dài.
The activity of travelling on foot especially for long distances.
Wayfaring(Adjective)
Đi du lịch bằng cách đi bộ.
Travelling on foot.
Mô tả từ
Mô tả chung, Nguồn gốc và lịch sử, Tần suất và ngữ cảnh
Từ "wayfaring" có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ, mang nghĩa là hành trình hoặc di chuyển từ nơi này đến nơi khác, thường được sử dụng để chỉ việc đi bộ, đi đường dài. "Wayfaring" thường được dùng trong bối cảnh văn học, gợi nhớ về những cuộc phiêu lưu hoặc khám phá. Trong tiếng Anh Mỹ và Anh, từ này được sử dụng tương tự, nhưng ở Anh thường xuất hiện nhiều hơn trong các tác phẩm văn học cổ điển, trong khi ở Mỹ thì ít phổ biến hơn trong ngôn ngữ hàng ngày.
Từ "wayfaring" có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ "wegfarende", kết hợp từ "weg" (đường) và "farende" (đi, di chuyển). Latin gốc của từ này là "via" (con đường) và "ferre" (đem đi, mang đi). Từ này đã được sử dụng từ thế kỷ 14 để chỉ hành trình hoặc việc di chuyển, thường mang ý nghĩa về việc khám phá hoặc hành trình. Hiện nay, "wayfaring" thường được liên tưởng tới những chuyến đi có mục đích, đặc biệt trong bối cảnh du lịch và khám phá văn hóa.
Từ "wayfaring", có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ, tuy không phổ biến trong các thành phần của kỳ thi IELTS, song có thể xuất hiện trong chủ đề du lịch hoặc văn học. Trong bốn thành phần của IELTS, từ này thường ít được sử dụng, chủ yếu trong phần Nghe và Đọc. Trong các tình huống khác, "wayfaring" thường thể hiện ý tưởng về hành trình và khám phá, được sử dụng trong văn chương, thơ ca và các tác phẩm về du lịch.
Từ "wayfaring" có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ, mang nghĩa là hành trình hoặc di chuyển từ nơi này đến nơi khác, thường được sử dụng để chỉ việc đi bộ, đi đường dài. "Wayfaring" thường được dùng trong bối cảnh văn học, gợi nhớ về những cuộc phiêu lưu hoặc khám phá. Trong tiếng Anh Mỹ và Anh, từ này được sử dụng tương tự, nhưng ở Anh thường xuất hiện nhiều hơn trong các tác phẩm văn học cổ điển, trong khi ở Mỹ thì ít phổ biến hơn trong ngôn ngữ hàng ngày.
Từ "wayfaring" có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ "wegfarende", kết hợp từ "weg" (đường) và "farende" (đi, di chuyển). Latin gốc của từ này là "via" (con đường) và "ferre" (đem đi, mang đi). Từ này đã được sử dụng từ thế kỷ 14 để chỉ hành trình hoặc việc di chuyển, thường mang ý nghĩa về việc khám phá hoặc hành trình. Hiện nay, "wayfaring" thường được liên tưởng tới những chuyến đi có mục đích, đặc biệt trong bối cảnh du lịch và khám phá văn hóa.
Từ "wayfaring", có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ, tuy không phổ biến trong các thành phần của kỳ thi IELTS, song có thể xuất hiện trong chủ đề du lịch hoặc văn học. Trong bốn thành phần của IELTS, từ này thường ít được sử dụng, chủ yếu trong phần Nghe và Đọc. Trong các tình huống khác, "wayfaring" thường thể hiện ý tưởng về hành trình và khám phá, được sử dụng trong văn chương, thơ ca và các tác phẩm về du lịch.
